Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc
Phan_10
“Việc nhà các người?” Khang Thái mờ mịt hỏi lại, “Là tôi hiểu sai về văn hóa của người Trung Quốc sao? Dì của Mạnh Dục Thành cũng họ Mạnh à?” Thẩm Nhã Hinh dù là đang rơi vào tình trạng bế tắc như thế này mà cũng bị ông ta chọc cho phụt cười, trông dáng vẻ lịch lãm của ông ta thì ra là đang giấu nghề, chỉ dùng một câu nói thôi là đã khiến cho đối phương tức chết rồi.
“Hồ ly tinh, cô đừng tưởng rằng quyến rũ được một tên đàn ông ngoại quốc liền đắc ý, tôi nói cho cô biết, nhà họ Mạnh tuyệt đối không chấp nhận cho loại phụ nữ như cô gả vào đâu!” Thẩm Nhã Hinh bị bà mắng đến nỗi tức giận rồi, dù cho là ai đi nữa, bị người ta chỉ vào mặt mắng như thế thì sao mà nhịn được, “Quan hệ giữa tôi mà Mạnh Dục Thành là chuyện cũng hai chúng tôi, lúc này tôi đang tiếp đãi khách hàng quan trọng của công ty, vấn đề này phiền bà nói sao được không?”
“Bị Mạnh Dục Thành phân cho đi làm việc khác rồi sao? Ha ha, tôi còn tưởng cô thông minh lắm chứ.” Chu Ngữ Viên cười chăm chọc rồi nói với vẻ hả hê: “Mạnh Dục Thành giờ đang ở công ty gặp một cô gái ‘danh môn khuê tú’ đấy, hai nhà đều môn danh hộ đối, loại phụ nữ lai lịch không rõ như cô sao có thể bì được cơ chứ.” Từng câu từng chữ mà người đàn bà đó nói ra đều đang mắng chửi cô có thân phận không trong sạch, nhục mạ cô còn có thể, nhưng Thẩm Nhã Hinh sao có thể nhịn nhục để bà nhục mạ cha mẹ mình cơ chứ? Nhưng dù sao đi nữa thì người phụ nữ này cũng là dì của Mạnh Dục Thành, bà là trưởng bối, là người lớn hơn, “Bà nên nhanh chóng rời khỏi đi, nếu không tôi sẽ mời quản lý tới đấy.”
“Cô tưởng tôi muốn đứng ở đây sao? Thật là làm dơ chân tôi hết mà, tôi chỉ đến để nói cho cô biết một tiếng, khôn ngoan thì nên cách Mạnh Dục Thành xa một chút.” Chuu Ngữ Viên nói xong liền biết mất như một cơn gió.
Khang Thái và Thẩm Nhã Hinh bốn mắt nhìn nhau, thật không hiểu rốt cuộc là mô tê gì ở đây nữa!
Chương 13
Thẩm Nhã Hinh bị Chu Ngữ Nghiên mắng đến nỗi buồn bực, tâm trạnh cứ thế mà tuột dốc không phanh. Cô vốn lo sợ nhà họ Mạnh sẽ có thành kiến về vấn đề môn đăng hộ đối, quả nhiên là không sai mà, chẳng lẽ Mạnh Dục Thành thật sự đang lừa dối cô đi hẹn hò với người phụ nữ khác trong công ty sao? Cô suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có khả năng lắm.
Khang thái an ủi cô, “Đừng nghe người phụ nữ đó nói bậy, tôi thấy cô và tổng giám đốc Mạnh nhìn rất đẹp đôi.”
“Ủa? Ông biết quan hệ giữa chúng tôi rồi à?” Thẩm Nhã Hinh ngại ngùng hỏi.
“Nhìn là biết rồi, chẳng lẽ cô vẫn tưởng những người không biết gì hết sao?” Khang Thái phì cười, “Thái độ của vị tổng giám đốc đó đối với cô vừa bá đạo vừa bảo bọc, quá rõ ràng rồi còn gì.”
“Nhưng tôi đã nói là tạm thời không công khai quan hệ cơ mà!” Thẩm Nhã Hinh ảo nảo giật giật tóc, lúc cô đang do dự không biết có nên quay về công ty xem như thế nào hay không thì điện thoại reo, cô nhìn thấy là Bạch Uyển Minh gọi đến thì lập tức nói xin lỗi với Khang Thái và nhận điện thoại.
“Nhã Hinh, cô không ở công ty sao?” Bạch Uyển Minh nói vởi vẻ gấp gáp.
“Không, tôi đang đi với khách hàng, cô đang ở công ty à?”
“Ừ, tôi cảm thấy cô nên quay về công ty một chuyến, bên Mạnh Dục Thành có vẻ không ổn lắm.”
Sau khi cúp máy, Khang Thái chưa đợi cô mở miệng liền nói: “Mau quay về xem đi, vừa lúc tôi đang muốn dạo phố một mình, không cần lo cho tôi.” Sự quan tâm của Khang Thái khiến cô rất cảm động, cô khẽ gật đầu rồi cầm lấy túi xách chạy khỏi phòng VIP.
Vừa về tới công ty liền thấy Bạch Uyển Minh đứng ngay hành lang đợi cô, Bạch Uyển Minh thấy cô đến liền chạy tới nói: “Cô đừng nôn nóng quá, tốt nhất
Vẫn là nên nghe xem Mạnh Dục Thành giải thích như nàotrước.”
Giải thích? Anh làm chuyện gì sai nên mới cần phải giải thíchsao? Thẩm Nhã Hinh cũng chẳng còn quan tâm đến việc tại saoBạch Uyển Minh biết họ là 1 đôi nữa, dù sao thì ngay cả KhangThái cũng nhận ra được thì nói chỉ đến Bạch Uyên Minh là con gái đây.
“Anh ấy ở đâu?”
“Phòng tiếp đãi khách, tôi thấy họ vừa vào đó.”
Thẩm Nhã Hinh thật không thể tin nổi Mạnh Dục Thành lại làmchuyện có lỗi với cô, lúc Bạch Uyển Minh gọi cho cô nói là côấy vừa đến công ty thì thấy mẹ của Mạnh Dục Thành dẫn theo 1 cô gái xinh như búp bê đến thì liền cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó lại nghe nói lúc đó đưa trà vào thì thấy Mạnh Dục Thànhđang nắm tay cô ấy bằng vẻ mặt thân thiện khác ngày thường, lúc này cô liền vỡ lẽ, thế là nhanh chóng gọi điện thoại choThẩm Nhã Hinh.
Thẩm Nhã Hinh hốc mắt đầy nước chạy đến trước cửa phòngtiếp đãi khách quý, thông qua tấm cửa thủy tinh, nhìn thấy MạnhDục Thành mỉm cười gật đầu với cô gái đó thì cảm thấy sốcnặng.
Cô như nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim mình vậy, cảm giáchoa mắt chóng mặt ập đến khiến cô không thể không vịn tayBạch Uyển Minh để đứng vững, cô nói :”Mình đi thôi.” Rồi liềnquay đầu rời khỏi công ty 1 cách dứt khoát.
Thẩm Nhã Hinh mất tích rồi! Chỉ vừa nghĩ đến những việc xảyra vào chiều hôm đó Mạnh Dục Thành liền cảm thấy bức bốiđau lòng.
Hôm đó anh đang họp được một nửa thì bị mẹ anh lôi ra, cứ nhấtquyết bắt anh phải gặp mặt 1 cô gái là thân thích của dì anh, anhvốn chẳng muốn gặp, nhưng mẹ anh nói cô ấy mồ cô cha mẹ, thân thế rất đáng thương nên dì anh mới nhờ anh sắp xếp 1 vị trílàm việc trong công ty cho cô ấy. Có lẽ do dạo gần đây anh bịlây nhiễm bởi Thẩm Nhã Hinh nên lòng hảo tâm bộc phát, vì thếđành ra lệnh cho Tống Kiến Đông sắp xếp cho cô ấy.
Nhưng khi đến buổi tối, lúc anh mang theo chờ mong về đếnnhà thì lại phát hiện cô gái nhỏ vốn ngoan ngoãn đợi anh ở nhàlại không thấy đâu, đến lúc anh nhận ra mình không thể liên hệvới cô bằng bất kỳ cách nào thì con người vốn bình tĩnh nhưMạnh Dục Thành đây bắt đầu như đứng trên biển lửa. Anh tậndụng hết mọi nguồn nhân lực để kiếm cô nhưng cô như bốc hơivậy, mất tích không dấu vết.
Cho đến tận 2 ngày sau, Văn Diệp Nhiên về nước bắt đầu dựavào tin tức tình báo mà Khang Thái cung cấp cùng các manhmối khác mới phát hiện ra rõ ràng là dì của Mạnh Dục Thànhcùng với mẹ anh đã bắt tay hợp lực với nhau để ép Thẩm NhãHinh rời khỏi.
Mạnh Dục Thành quyết định ngả bài với cha mẹ anh, tuyên bốmuốn cưới Thẩm Nhã Hinh vào nhà, cha của Mạnh Dục Thànhhiển nhiên rất vui vẻ mà đồng ý, nhân tiện hỏi anh tại sao cứnhăn mặt nhăn mày hoài thế, còn mẹ anh thì lại mắt chữ A mồmchữ O hỏi anh không phải bị đồng tính à?
Văn Diệp Nhiên cảm thấy thật bội phục dì của Mạnh DụcThành, sao mà cũng trùng hợp đến mức có thể đem hai mẹ con họ quay mòng mòng trong lòng bàn tay hay thế không biết, thậtkhông hổ danh là người phụ giúp chồng gìn giữ giang sơn mà, anh cũng không thể không cảm khái, chỉ số thông minh củangười đang yêu quả thật là con số không mà, nếu là bình thường, Mạnh Dục Thành sao có thể bị trúng kế chứ!
Tuy mọi việc đã được làm rõ, nhưng vấn đề quan trọng nhất làkhông có manh mối nào cho biết Thẩm Nhã Hinh hiện đang ở đâu cả. Văn Diệp Nhân xét đi xét lại các đầu mối có được, cuốicùng cũng phát hiện điểm mấu chốt, Thẩm Nhã Hinh đã từngnhận 1 cuộc điện thoại nhưng là ai gọi cho cô ấy? Lúc này thì hệthống camera của Khải Dương đã phát huy được tác dụng quantrọng của nó rồi, lúc xem lại camera ngày hôm đó thì Văn DiệpNhiên phát hiện 1 người rất không có khả năng xuất hiện tạiKhải Dương, Bạch Uyển Minh.
Cô ấy không chỉ xuất hiện, mà còn rất có khả năng cùng rời khỏivới Thẩm Nhã Hinh, kết hợp manh mối lúc trước Thẩm NhãHinh rất cố gắng giúp Mạnh Dục Thành và Bạch Uyển Minh hòa giải với nhau thì rất có thể Bạch Uyển Minh đã bị cô ấythuyết phục thành công rồi nên mới đến Khải Dương tìm MạnhDục Thành, nhưng lại rất trùng hợp mà thấy mẹ của Mạnh DụcThành dắt theo cô gái kia đến tìm anh, có lẽ cô ấy cũng đã biếtquan hệ giữa Mạnh Dục Thành và Thẩm Nhã Hinh nên mới gọiđiện thoại báo cho Thẩm Nhã Hinh biết, chỉ có như thế mới giảithích được việc cô ấy bỗng nhiên xuất hiện và bỗng nhiên rờikhỏi Khải Dương!
Văn Diệp Nhiên không thể liên lạc được với Bạch Uyển Minh, nhưng như thế cũng khiến anh thở phào yên tâm được chút, ítnhất cũng có thể chứng minh rằng Thẩm Nhã Hinh hiện đang ở cùng 1 chỗ với Bạch Uyển Minh.
Chương 14
Văn Diệp Nhiên không thể liên lạc được với Bạch Uyển Minh, nhưng như thế cũng khiến anh thở phào yên tâm được chút, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng Thẩm Nhã Hinh hiện đang ở cùng một chỗ với Bạch Uyển Minh.
Mạnh Dục Thành nhìn tấm hình đang treo trên tường, đó là hình ảnh mà camera công ty đã ghi lại được, tuy độ phân giải rất thấp, nhưng anh vẫn có thể thấy được ánh mắt đau lòng tuyệt vọng của cô, anh bảo vệ ở tất cả mọi mặt, chỉ sợ sơ hở một chút cô sẽ bị tổn thương, nhưng ai dè người thương cô sâu nhất lại chính là anh.
“Bạch Uyển Minh có một ngôi nhà ở dưới vùng nông thôn của Cao Hùng.” Văn Diệp Nhiên nhìn tư liệu trong tay rồi nói cho Mạnh Dục Thành biết nơi mà hai cô gái có thể đang ở tạm.
Mạnh Dục Thành nhìn Văn Diệp Nhiên gật đầu thay cho lời cảm ơn, anh sẽ kiếm được cô sau đó trói chặt cô bên người cả đời.
“Nhã Hinh, ăn chút gì đi, cô không đói sao?” Bạch Uyển Minh đem cơm đến cho cô, nhưng lại lần nữa nhận được cái lắc đầu từ chối, từ lúc đến đây đã ba ngày rồi mà cô chỉ ăn vỏn vẹn có hai bữa cơm mà thôi, cứ tiếp tục như vậy thì có mình đồng da sắt cũng đâu có chịu nổi!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị ốm hẳn đi của cô, Bạch Uyển Minh chỉ có thể thở dài, hôm đó từ Khải Dương đi ra, Thẩm Nhã Hinh hốc mắt đầ nước nhìn cô nói là muốn rời khỏi Đài Trung.
Vì sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện không may nên cô đành đi chung, cuối cùng thì chẳng biết ma xui quỷ khiến ra sao mà lại dẫn Nhã Hinh chạy đến Cao Hùng, bản tính vốn không thích gần gũi với người khác của cô đã hoàn toàn bại dưới nước mắt của Thẩm Nhã Hinh rồi, chẳng lẽ cô nhóc này chính là khắc tinh của hội những người lạnh lùng sao? Cô lẫn Mạnh Dục Thành đều như thế, đều không nhịn được mà đối xử đặc biệt với cô nhóc này.
Nhắc đến Mạnh Dục Thành cô liền cảm thấy bất mãn, mục đích cô dẫn Thẩm Nhã Hinh về nhà chính là muốn tạo cho anh một cơ hội kiếm được Thẩm Nhã Hinh, thế nhưng đã ba ngày rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì cả, cô không thể không hoài nghi Mạnh Dục Thành không hề chung tình như cô vẫn tưởng rồi!
Nhưng nghĩ đến ánh mắt mà anh nhìn Thẩm Nhã Hinh thì cô lại cảm thấy không có khả năng lắm, bởi ánh mắt anh nhìn cô ấy đầy yêu thương cưng chiều như thế cơ mà!
Vài hôm trước cô đã đem theo nghi vấn đi kiếm một vài nhân viên cũ Bạch thị năm đó, và sau khi hỏi lại thì cô cuối cùng cũng biết đầu đuôi ngọn ngành tại sao năm đó Bạch thị lại phá sản. Thì ra quả thật là do cha mẹ cô không chịu thay đổi phương pháp kinh doanh, cứ một mực cố chấp giữ vững quan điểm của mình, vì thế cho dù Mạnh Dục Thành có cố gắng giúp đỡ cỡ nào đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng.
Cảm giác của cô đối với Mạnh Dục Thành vừa là giải thoát vừa là cảm kích, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác không biết nên làm sao cho đúng, kẻ thù mà mình hận bao nhiêu năm nay bỗng chốc lại trở thành ân nhân! Tình huống thay đổi chóng mặt như thế khiến cô trở tay không kịp, có lẽ cũng do tình trạng cảm xúc phức tạp như thế mới khiến cô quyết định giúp Thẩm Nhã Hinh chạy trốn chăng?
Haizz, hy vọng ông trời bảo hộ cho cô ấy, để cô ấy tìm được hạnh phúc của mình vậy, còn về riêng cô thì… Bạch Uyển Minh nhìn cánh đồng xanh bát ngát ngoài cửa sổ nở nụ cười khổ, tình cảm của cô đã chôn vùi theo cha mẹ từ lâu rồi.
“Tôi nấu cháo cho cô, ít nhiều gì cũng phải ăn vài miếng, đã ba ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị đói chết đó.”
Thẩm Nhã Hinh thò đầu ra khỏi sofa nhìn hai cái rồi lại co người lại, cô hận không thể đem mình co lại thành một cục thật nhỏ trên sofa, cô không muốn nhìn cũng chẳng muốn nghe bất kỳ thứ gì xung quanh.
Thì ra cảm giác vỡ vụn trái tim lại đau như thế, khoảnh khắc đó cô cứ tưởng như trời sập vậy, cô không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ cần vừa nghĩ để phải hít thở chung một bầu không khí với anh cô liền cảm thấy ngột ngạt, vì thế cô chỉ đành chạy trốn, chạy khỏi nơi khiến cô đau lòng đó.
Nghe tiếng bước chân, Thẩm Nhã Hinh tưởng Bạch Uyển Minh lại đến khuyên cô ăn cơm nên uể oái nói: “Tôi quả thật là ăn không vào, có thể không ăn không?” Nhưng người phía sau không trả lời, mà chỉ yên lặng đứng đó.
Mạnh Dục Thành tham lam nhìn cơ thể bé bỏng của Thẩm Nhã Hinh, sao cô lại im lặng biến mất như thế chứ? Anh còn tưởng mình sẽ mãi mãi mất đi cô nữa đấy, cũng may muốn kiếm được Bạch Uyển Minh không phải là một chuyện khó, rất rõ ràng là cô ấy chỉ đi chung chăm sóc cho Nhã Hinh mà thôi, không hề có ý muốn đem Nhã Hinh giấu đi.
Lúc gặp Bạch Uyển Minh ngoài cửa thì thấy cô ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn nhàn nhạt nói với anh: “Nếu anh đã đến thì chứng tỏ anh thật sự yêu Nhã Hinh, tôi không biết giữa hai người có hiểu lầm gì, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần là hiểu lầm thì có thể giải thích rõ ràng được.” Cô ấy ngập ngừng một lát lại nói thêm: “Về chuyện Bạch thị, cám ơn anh.”
Văn Diệp Nhiên có nói qua, cũng may có Bạch Uyển Minh, nếu không thì cô bé ngốc nghếch đó sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào nữa, vì thế anh gật đầu với Bạch Uyển Minh rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó anh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của cô ấy mà đi thẳng vào nhà.
Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời, Thẩm Nhã Hinh đành xoay đầu uể oải nói: “Quả thật là không muốn ăn mà…” Là cô đang nằm mơ hay xuất hiện ảo giác đây? Tại sao người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, người đã đem trái tim cô xé thành trăm mảnh lại xuất hiện ở đây thế?
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nước mắt đã tuôn như suối rồi, chẳng phải anh đã có tiểu thư đài cát ở nhà đợi anh rồi sao, sao anh còn đến đây kiếm cô nữa? Thẩm Nhã Hinh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể nhỏ nhắn của cô đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, những lời muốn nói đều hóa thành nước mắt mà thấm đẫm áo anh, đồng thời cũng làm bỏng rát tim anh.
“Lại khóc nữa rồi!” Mạnh Dục Thành xoay khuôn mặt ướt nhem của cô qua, chăm chú nhìn một hồi rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô, vị mặn của nước mắt hòa lẫn trong răng môi của hai người.
Chương 15
“Lại khóc nữa rồi!” Mạnh Dục Thành xoay khuôn mặt ướt nhem của cô qua, chăm chú nhìn một hồi rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô, vị mặn của nước mắt hòa lẫn trong răng môi của hai người.
“Sao anh lại đến đây?” Cô khóc nấc, rất không có khí phách mà chờ mong câu trả lời của anh, có phải ai yêu một người đều sẽ trở nên ti tiện như thế không, ngoại trừ tình yêu của đối thì không mong muốn cái gì khác nữa.
“Đến dẫn em về nhà.”
Mạnh Dục Thành kéo tay cô lên, rất bá đạo mà xỏ một chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, nếu không phải vì chiếc nhẫn này thì e rằng anh đã đến đây từ tối hôm qua rồi, nhưng vì để cho cô một lời hứa bảo đảm mà anh đã phải cố gắng chờ thêm tận mười mấy tiếng hồ, “Gả cho anh nhé, bảo bối.”
Thẩm Nhã Hinh ngơ ngác nhìn ánh sáng lấp lánh trên ngón áp út, “Nếu em là đang nằm mơ thì xin anh đừng đánh thức em.” Giấc mơ này quá đẹp, cô đang mơ thấy Mạnh Dục Thành cầu hôn với cô cơ đấy!
“Nhóc con ngốc nghếch, đây là thật, không phải mơ đâu.” Mạnh Dục Thành đau lòng vuốt ve khuôn mặt bị ốm hẳn đi của cô: “Anh yêu em.”
Thẩm Nhã Hinh úp mặt vào lòng anh, vừa khóc vừa cười: “Em cũng yêu anh, em rất rất yêu anh.” Mười ngón tay đan chặt vào nhau thể hiện tình yêu vĩnh cửu của hai người.
Về đến Đài Trung đã được một tuần rồi, nào là gặp Tổng giám đốc với phu nhân Tổng giám đốc cộng với một lượng lớn họ hàng thân thích của nhà họ Mạnh nữa, Thẩm Nhã Hinh lúc này mới có cảm giác thật sự sắp phải gả vào một đại gia tộc lớn. Liên tục hết gặp người này đến gặp người khác, gặp đến nổi Thẩm Nhã Hinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt luôn, đáng sợ hơn là đó chỉ mới là họ hàng gần mà thôi, họ hàng xa còn chưa đến cơ đấy.
Ân oán hiểu lằm giữa Bạch Uyển Minh và Mạnh Dục Thành cuối cùng cũng được hóa giải, Bạch Uyển Minh quay trở phòng thí nghiệm với thân phận là người nối dõi của Bạch thị, hiện đang chuẩn bị khai thác một loại thực vật nhuộm vải mới. Nhưng có một việc thần kỳ hơn nữa chính qua điều tra của Văn Diệp Nhiên thì rất có thể Bạch Uyển
Minh chính là người tên Minh Minh trong tấm hình của Khang Thái, chỉ là hai người họ vẫn chưa biết mà thôi.
Văn Diệp Nhiên nói, dựa trên tinh thần phải có trách nhiệm với khách hàng thì anh cần phải tiến hành điều tra thêm mới có thể xác định được, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại cho rằng anh chàng trinh thám chỉ sợ thiên hạ không loạn này chẳng qua chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Cuộc sống lại quay trở về nhịp điệu cũ, chỉ duy nhất có việc khiến Thầm Nhã Hinh lo lắng bất an là từ lúc quay về từ Cao Hùng thì Mạnh Dục Thành chưa hề làm ‘cái đó’ với cô lần nào cả, chẳng lẽ cô không còn sức quyến rũ nữa rồi sao? Sau khi tắm xong, Thầm Nhã Hinh đứng trước chiếc gương trong phòng tắm quan sát cơ thể mình.
Sau một khoảng thời gian nuôi dưỡng tẩm bổ bằng công thức dành cho heo của Mạnh Dục Thành thì khuôn mặt bị gầy đi đã trở nên đầy đặn hồng hào trở lại, cặp mắt hạnh cũng long lanh trong sáng, đôi môi anh đào bởi vì buồn bực mà hơi chu ra, có soi cỡ nào cũng thấy không khác trước kia là bao mà, nhưng vừa nghĩ đến Bạch Uyển Minh và cô gái xinh đẹp như búp bê đó Thẩm Nhã Hinh lại có chút xìu hơi, haizz, người so sánh với người sẽ tức chết người mà!
Không, không đúng, có thể so được, ít nhất thì cô cũng có thịt hơn họ một chút ở chỗ này! Hai tay cô nâng lấy cặp núi đôi trắng nõn đầy đặn trước người, bỗng nhiên nhớ đến cảm giác lúc Minh Dục Thành yêu thương vuốt ve nó, lúc mới bắt đầu anh luôn rất nhẹ nhàng quyến rũ… “Nếu mỗi lần tan ca về sớm đều có cảnh tượng đẹp như vậy để thưởng thức thì anh không ngại suy nghĩ lại xem có nên thường xuyên ‘cúp làm’ về sớm không đâu.” Mạnh Dục Thành đứng trước cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm cơ thể đầy đặn hấp dẫn của cô, anh cảm giác như khả năng khống chế mà anh vốn tự hào đang dần dần biến mất rồi.
Lịch làm việc của anh thay đổi đột xuất, định về dẫn cô đi ăn, nhưng kêu nửa ngày mà chẳng thấy ai trả lời anh liền cảm thấy lo lắng, anh tưởng cô lại chạy trốn nữa rồi, nhưng khi tìm một vòng khắp nhà thì lại gặp phải cảnh tượng kiều diễm như thế.
“Á! Anh về hồi nào thế?”
Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đỏ lựng cả khuôn mặt, trời ạ, anh về lúc nào thế, cô luống cuống tay chân muốn lấy khăn tắm nhưng lại bị anh giành mất.
“Từ lúc em tự vuốt ve mình.”
Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo vẻ đè nén dục vọng, bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi vài ngày, cũng đã một tuần rồi, chắc cô đã nghỉ dưỡng đủ rồi chứ.
“Em, em nào có.”
Thẩm Nhã Hinh kháng nghị, nhưng bằng chứng như thép, cô đã làm rồi, mà anh cũng đã tận mắt chứng kiến, nên dù cho có muốn giải thích cô cũng chẳng biết phải giải thích ra sao, chẳng lẽ muốn cô nói là mình đang quan sát xem cơ thể mình có chỗ nào hấp dẫn hay không sao? Không cần nghĩ cũng biết anh sẽ nghĩ lệch hướng cho mà xem, huống chi cái đó cũng chẳng phải là lệch hướng!
“Ồ, thế em đang làm gì?”
“Không làm gì cả, anh ra ngoài đi mà!”
Cảm giác trần truồng cho người ta nhìn khắp người để đánh giá thật là vừa xấu hổ vừa bực mình, đáng hơn là Mạnh Dục Thành lại bắt đầu cởi quần áo của bản thân!
Áo khoác, cà vạt, áo sơ mi… Thẩm Nhã Hinh như bị trúng tà vậy, nhìn chằm chằm hành động cơ thể của anh, đây là lần đầu tiên cô quan sát cơ thể anh, toàn thân cơ bắp khỏe mạnh phối hợp với cơ thể cao to của anh, thật là đẹp trai quá đi.
Cơ bụng của anh thật đẹp, hèn chi anh có thể điều chỉnh tư thế của cô một cách dễ dàng như thế, í, đợi chút, cơ bụng? Lúc này Thẩm Nhã Hinh mới ý thức được Mạnh Dục Thành đã cởi đến mức chỉ còn duy nhất một chiếc quần lót mà thôi.
“Á! Anh đừng cởi nữa.”
Vật thể phồng lên dưới chiếc quần lót không cần nói cô cũng biết là thứ gì, cô đúng là đang suy nghĩ tại sao không cùng cô làm ‘cái đó’, nhưng cũng không thể ở dưới tình trạng không có chuẩn bị gì hết liền ‘cái đó’ ngay chứ!
Rất hiển nhiên là lời kháng nghị của cô đã bị cho qua, Mạnh Dục Thành rất tự nhiên mà cởi luôn quần lót rồi cười khẽ đưa tay ôm cô vào lòng, “Xấu hổ gì thế, cơ thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn qua?” “Không có!” Anh nói quả thật không sai, nhưng vẫn không thể khiến cô cảm thấy không xấu hổ được.
“Nếu… cái đó… về giường được không?”
“Em còn nhớ em đã hứa với anh cái gì không?”
“Cái gì?”
Mạnh Dục Thành cười nham hiểm “Trước khi em bỏ nhà ra đi em đã hứa với anh là làm cái gì cũng được.”
Ầm! Khuôn mặt của Thẩm Nhã Hinh đỏ như gấc, cà lăm nói: “Cái đó, cái đó vẫn còn hiệu lực sao?”
“Em nói xem!” Mạnh Dục Thành nhìn đôi môi anh đào đỏ thắm của cô, bụng dưới liền thấy căng trướng.
“Được… được thôi…” Haizzz, ai kêu đã hứa rồi thì phải làm chứ, thế Thẩm Nhã Hinh đành thấy chết không sờn mà gật đầu đáp ứng anh, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau đó cô liền hối hận.
Chương 16
“Được… được thôi…” Haizzz, ai kêu đã hứa rồi thì phải làm chứ, thế Thẩm Nhã Hinh đành thấy chết không sờn mà gật đầu đáp ứng anhh, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau đó cô liền hối hận.
“Đúng vậy, ngậm lấy nó, đừng dùng răng.” Mạnh Dục Thành hít sâu, nhìn dáng vẻ cô dùng chiếc miệng nhỏ nhắn để phục vụ cho mình, tuy là chẳng có kỹ xảo điêu luyện gì cả, nhưng vẫn có thể dễ dàng khiến anh trở nên căng trướng đến mức phát đau, “Ừm, chính là như vậy, ngậm vào nhiều hơn chút nữa.” Thẩm Nhã Hinh chỉ cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ, nhưng cứ liên tục nghe tiếng rên của anh thôi mà cô lại bắt đầu cảm thấy nóng rực toàn thân, chuyện gì thế này, rõ ràng là anh không có đụng vào người cô cơ mà.
Đầu ngực bỗng nhiên bị anh kéo mạnh một cái, cảm giác vui sướng khiến cô quên mất trong miệng vẫn đang ngậm chặt cực đại của anh là khẽ ngâm ra tiếng, bên tai vang lên lời chọc ghẹo của Mạnh Dục Thành: “Cô nhóc hư đốn này, em có thể giải thích một chút tại sao chỗ này lại trở nên căng cứng như vậy không?” Làm gì có! Thẩm Nhã Hinh vốn muốn phủ nhận, nhưng chưa kịp mở miệng thì một bên đầu ngực khác lại bị anh bắt lấy, hai tay cùng trêu đùa khiến cô một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể mơ hồ mà ngâm ra tiếng.
“Miệng đừng ngừng, tiếp tục liếm nó đi.” Mạnh Dục Thành tiếp tục ra lệnh, tay thì vẫn không ngừng trêu chọc bầu ngực của cô, nó mềm mại đến mức khiến anh yêu thích không thôi.
Thẩm Nhã Hinh có khổ mà chẳng thể nói nên lời, anh cứ liên tục sò mó cô kiểu này cô lấy đâu ra tinh lực mà chăm sóc cho cực đại của anh cơ chứ? Không được bao lâu sao thì cô không thể chịu nổi sự trêu đùa của anh nữa nên chỉ có thể tội nghiệp cầu xin: “Đừng có sờ nữa, thật khó chịu…”
“Chỗ nào khó chịu?” Mạnh Dục Thành biết rõ mà vẫn hỏi.
“Cả người… chỗ nào cũng khó chịu…”
Cô mở cặp mắt to long lanh ánh nước nhìn anh với vẻ cầu xin, khoái cảm quen thuộc theo từng động tác của anh mà lan tỏa khắp người cô, nhưng anh lại không tiếp xúc trực tiếp với cô như mọi lần khiến cô cảm thấy thật khó chịu.
Dáng vẻ tội nghiệp của cô khiến Mạnh Dục Thành nắm lấy cằm cô mà hôn thật sâu lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, hôn đến khi thỏa mãn rồi mới khàn khàn nói: “Ngoan ngoãn liếm, đợi tí nữa sẽ thưởng cho em.” Người phụ nữ bé nhỏ này dưới sự dạy dỗ của anh đã dần hiểu được mùi vị tình dục rồi, anh không hề bỏ sót hành động ma sát hai chân lại với nhau của cô.
Thẩm Nhã Hinh nghe anh nói thế thì chỉ đành ngậm cực đại của anh vào miệng lần nữa, nghe theo chỉ thị của anh mà liếm láp nó, đầu lưỡi khẽ lướt qua đỉnh cực đại, thậm chí còn mở chiếc miệng nhỏ nhắn ra hết cỡ để cố gắng đem nửa phân thân còn lại của anh ăn vào miệng, nhưng của anh quá lớn mà miệng cô lại quá nhỏ, có cố gắng cỡ nào cũng chỉ ngậm được thêm sâu một chút mà thôi, nhưng chỉ cần nhìn hình ảnh dâm đãng như thế thôi anh cũng đã cương cứng đến mức muốn nổ tung rồi.
Hai cánh môi anh đào đỏ thắm vì cố gắng phục vụ anh mà càng thêm kiều diễm, nước miếng vì không kịp nuốt xuống mà chảy xuống hai bên miệng, tạo thành những sợi chỉ bạc óng ánh.
Mạnh Dục Thành cuối đầu nhìn thấy cô không ngừng khép mở hai chân thì phì cười, anh đưa tay dò vào u cốc giữa hai chân cô thì sờ thấy một mảnh ướt đẫm.
Thẩm Nhã Hinh bị hành động đột ngột của anh dọa cho hết hồn, định ngẩng đầu nhìn anh thì lại bị anh dùng tay đè lại không cho rời khỏi, ngón tay anh vẫn không ngừng dao động tại nơi bí mật của cô.
“Ưm ưm…” Cô lắc đầu, hòng muốn kêu anh dừng lại, nhưng vì trong miệng vẫn còn cực đại của anh nên khiến anh càng thêm thoải mái.
Cô lắc mông qua lại để trốn tránh sự trêu chọc của anh, nhưng tay anh cứ như hình với bóng mà đeo bám theo mông cô, có làm như thế nào cũng không tránh thoát được, một tay khác của anh lại càng quá đáng hơn mà mò tới đỉnh nhọn của cô khẽ kéo ra rồi vò nắn qua lại.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian